Câu chuyện kể về một chiếc vòng tròn. Nó quá hoàn hảo, nó tròn vành vạnh, tròn đến mức nó tự nhận thấy rằng mình quá hoàn hảo và hạnh phúc… và nó vẫn hạnh phúc.
Khi nó đi dạo trên đường, nó không dừng lại hay đi chậm hơn để có thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp xung quanh cũng như để làm quen với bất kì ai, vì bất cứ sinh vật gì đều không có sự hoàn hảo của nó, không thứ gì có thể đạt đến chuẩn mực của hoàn mỹ như nó… và nó cho rằng cuộc sống này cũng không có nhiều thú vị, những thứ bị khiếm khuyết không đáng để khám phá, và chỉ có mình nó mới hoàn hảo. Dù cho nó có phải cô đơn lăn trên đại lộ cuộc đời, dù cho nó có phải gặm nhắm sự đơn độc, nó vẫn không có lý do để dừng lại…
Nhưng rồi đến một hôm, tai hoạ đã giáng xuống đầu nó, khi nó không may bị vấp ngã lúc đang lăn đi chơi… khổ thay cho nó, vụ tai nạn đã lấy đi sự hoàn hảo của nó, vòng tròn đã bị sứt mất một miếng… nó suy sụp và buồn bã. Nó đã không còn hoàn hảo như ngày xưa, và thế giới này chắc chắn sẽ thành địa ngục…
Nó gục xuống trong nỗi thất vọng, và nó đã dừng lại, lần đầu tiên, để khóc. Nhưng khi nó mở mắt ra, nó nhin thấy những điều mà chưa bao giờ nó nhìn thấy… những nguời xung quanh đang đứng cạnh nó, và hỏi han, an ủi nó. Những bông hoa ngát hương, những cánh đồng lúa thơm ngát, khung cảnh thật là tuyệt vời mà từ trước đến giờ nó chưa thưởng thức, những thứ nó vốn nghĩ sẽ chẳng có gì đáng để thưởng thức, những thứ mà nó nghĩ rằng không hoàn hảo…
Nó chợt nhận ra, nó hoàn hảo quá, nó tròn quá, điều đó khiến nó lăn quá nhanh, quá nhanh để có thể bỏ qua những điều không hoàn hảo, những điều thực sự tạo nên thế giới này… Bỗng nhiên nó thấy may mắn lạ thường và cuộc đời này mới đẹp làm sao…
Trên đời không có sự hoàn hảo, vì bản chất của sự hoàn hảo là một khiếm khuyết cực lớn…