Chuyện chúng mình giờ đã chẳng đến đâu
Dù đã biết trước sao gì cũng vậy?
Mà sao em vẫn thấy lòng tê tái
Hạ sang rồi, lòng em lạnh vì đâu ?
Em và anh không phải mối tình đầu
Và dang dở cũng không là tình cuối
Đã từ lâu hai chúng ta theo đuổi
Một viễn cảnh màu hồng, không là thực phải không anh ?
Em đâu ngờ em quên thật là nhanh
Dù đau lắm ! mà sao không thể nhớ ?
Không thể nhớ vì sao thành dang dở ?
Vì sao mình không thể có ngày mai ?
Không tìm được câu trả lời cũng chẳng biết hỏi ai ?
Em đi mãi trên con đường đầy hoa dại….
Cũng là hoa mà sao không người hái ?
Cũng là tình, sao ngang trái vậy anh ?
Rồi mai này em sẽ mãi mất anh
Em sẽ cố quên những ngày tháng cũ
Em sẽ để tình mình yên ngủ
Trong quá khứ màu hồng và hiện tại màu xanh